Kinh nghiệm từ các nước phát triển cho thấy, giáo dục là nền tảng và là yếu tố quan trọng để phát triển quốc gia. Sự thành công của nhiều nước trên thế giới đã cho thấy, nếu coi trọng và đầu tư thích đáng cho giáo dục, sẽ mang lại kết quả lớn và là sự đầu tư khôn ngoan nhất.
Trang website của Đài tiếng nói Việt Nam, ngày 1/11, đưa tin, Đại biểu Quốc hội “Đề xuất lương giáo viên cao nhất trong thang bảng lương”.
Theo đó, thảo luận tại Quốc hội sáng 1/11, Đại biểu Quốc hội Hà Ánh Phượng (Phú Thọ) đã đề xuất quy định lương giáo viên cao nhất trong thang bảng lương hành chính sự nghiệp, và có thêm phụ cấp theo tính chất công việc, vùng miền.
Với lý do, theo bà Hà Ánh Phượng, “… 10 năm qua, lương và thu nhập nhà giáo vẫn thấp, thậm chí có người không đủ trang trải cuộc sống gia đình… Nhiều giáo viên phải nghỉ việc, chuyển việc, làm thêm việc khác, nên chưa tròn vai và tâm huyết với nghề”.
Một câu hỏi là, vì sao Đảng Cộng sản Việt Nam luôn khẳng định, Việt Nam luôn kiên định đi theo con đường Xã hội Chủ nghĩa. Mà một trong những sự ưu việt đặc trưng của Chủ nghĩa Xã hội, chính là việc đảm bảo miễn phí về giáo dục cũng như y tế. Như Cuba và Bắc Triều Tiên, cho đến nay, dù là những quốc gia nghèo đói, song họ vẫn tiếp tục duy trì miễn phí y tế và giáo dục. Ngược lại, giới lãnh đạo Việt Nam hoàn toàn không quan tâm đến lĩnh vực y tế và giáo dục, mà lại quá mức ưu ái cho ngành công an?
Theo số liệu Dự toán chi ngân sách của Bộ Tài chính, trong ba năm liên tiếp gần đây, chi cho Bộ Công an luôn cao thứ hai, chỉ sau Bộ Quốc phòng, và gấp hơn chục lần so với Bộ Giáo dục cũng như Bộ Y tế.
Ví dụ cụ thể, năm 2022, Bộ Công an được phân bổ số tiền 95,5 ngàn tỷ đồng, và được tăng lên gần 100 ngàn tỷ đồng trong năm 2023. Trong khi, năm 2022, số tiền chi cho giáo dục chỉ là 6,521 ngàn tỷ, và là 6,526 tỷ cho năm 2023.
Điều đó cho thấy, ngân sách chi cho ngành công an gấp khoảng 13 lần ngân sách chi cho giáo dục, và ngân sách chi cho ngành y tế cũng ở tình trạng tương tự. Theo giới chuyên gia, điều đó thể hiện chính sách bất hợp lý của chính quyền Việt Nam, vì đã có sự ưu tiên quá mức đối với lực lượng “thanh kiếm và lá chắn”.
Đó là điều phổ biến ở các quốc gia độc tài, như Trung Quốc, Việt Nam…, chính quyền phụ thuộc vào công an và quân đội để đảm bảo sự độc tôn quyền lực của Đảng. Do đó, nhà nước buộc phải chi rất nhiều tiền cho bộ máy công an và quân đội. Bởi sự tồn vong của chế độ hoàn toàn phụ thuộc vào sức mạnh đàn áp của hai lực lượng này.
Qua báo cáo chi tiêu ngân sách, cũng như đãi ngộ đối với công an và quân đội, trong những năm gần đây đã cho thấy, mối quan tâm lớn nhất hiện nay của Đảng Cộng sản Việt Nam và chính quyền, là giữ vững bằng được an ninh chính trị. Hay nói cách khác là giữ được vị trí độc tôn lãnh đạo, quản lý nhà nước và xã hội của họ.
Nguy hiểm hơn, với chính sách ưu tiên quá lớn cho ngành công an, đã khiến cho lực lượng này trở thành một loại “kiêu binh”, thao túng đời sống chính trị và xã hội ở Việt Nam. Để tạo ra một nhà nước Cảnh sát, duy trì chế độ Công an trị, thì điều đó cũng làm xấu đi hình ảnh Việt Nam trong con mắt quốc tế bấy lâu nay.
Việc đầu tư cho giáo dục sẽ mang lại lợi ích lâu dài về mọi mặt, trên mọi lĩnh vực. Đó là cách duy nhất giúp cho thế hệ trẻ Việt Nam trong tương lai, có đầy đủ đạo đức, kiến thức cũng như kỹ năng sống… để góp phần trong việc xây dựng đất nước. Câu nói, “Vì lợi ích mười năm trồng cây, vì lợi ích trăm năm trồng người”, đã khẳng định điều đó.
Rõ ràng, mối quan tâm lớn nhất của Đảng Cộng sản Việt Nam hiện nay là giữ vững an ninh chính trị, để duy vị trí độc tôn lãnh đạo, quản lý nhà nước và xã hội của họ. Mà hoàn toàn không hề xuất phát từ việc ích nước và lợi dân. Nếu thực sự là một nhà nước của dân, do dân và vì dân, thì không được phép làm như vậy./.
Trà My – Thoibao.de