Link Video: https://youtu.be/Sxi15Rllwnk
Ngày 26/7, trên trang Facebook cá nhân của thầy giáo, Tiến sĩ Chu Mộng Long có bài “Một nhà sáu miệng ăn”.
Tác giả nhận xét, “chính sách một cửa” để tạo điều kiện thuận lợi cho doanh nghiệp và công dân trong quan hệ hành chính của nguyên Thủ tướng Nguyễn Xuân Phúc, tự nó biến hóa thành 6 cửa trong vụ chuyến bay giải cứu. Cụ thể, số cửa và đối tượng tham nhũng bị đưa ra tòa: 1) Văn phòng Chính phủ (4 người), 2) Bộ Y tế (2 người), 3) Bộ Ngoại giao (5 người), 4) Bộ Giao thông Vận tải (2 người), 5) Bộ Công an (4 người). Riêng Bộ Quốc phòng được tách hồ sơ để xử lý riêng.
Tác giả cho rằng, nguyên nhân sâu xa của vụ án là sự “kiến tạo” 5, 6 cái cửa thành 5, 6 cái miệng đớp và táp.
Theo tác giả, 6 cái cửa này cứ như nhà đông con, với 6 miệng ăn. Số cán bộ cao cấp ấy khi bị kêu án đã lộ ra, ông bà nào cũng đang sở hữu hàng trăm tỉ (bằng chứng là khắc phục hậu quả rất nhanh để giảm án, lại còn xin giữ lại hàng chục tỷ cho con cháu), tức là không đói, nhưng vẫn đớp và táp trên nỗi đau và sợ hãi của đồng bào.
Theo dõi phiên tòa, tác giả tin những lời khai của doanh nghiệp là chân thật. Cũng nhờ đó, cơ quan điều tra mới tóm được đám cẩu quan nhân cơ hội đớp và táp xương máu đồng bào.
Tác giả hỏi: “Tòa xử vụ này cho ai? Cho quyền lợi của công dân hay cho đám “cẩu quan” trong hệ thống quan quyền của họ?” Khi Tòa tạo điều kiện cho các “cẩu quan” “ngã giá”, nộp tiền “khắc phục hậu quả”, và Viện Kiểm sát đề nghị giảm án xuống mức thấp nhiều lần, so với công dân đói bắt trộm gà.
Trong khi lẽ ra, tác giả nêu quan điểm, Tòa phải giảm án tội đưa hối lộ cho doanh nghiệp mới phải đạo. Trong tình thế bị bắt chẹt như vậy, dễ hình dung, doanh nghiệp không bị đi tù vì tội đưa hối lộ, thì cũng bị phá sản và tán gia bại sản!
Tác giả đánh giá, nói “quan chức nhận hối lộ là do lỗi (đưa hối lộ) của doanh nghiệp” là lối nói hồ đồ của đứa vô học. Không nói ra ai cũng biết, doanh nghiệp ở đất nước này làm ăn chân chính (không hối lộ, bôi trơn qua các cửa) đều có thể chết bất đắc kỳ tử. Đó cũng là nguyên nhân chính làm cho mọi sản phẩm xuất nhập đều phải đội giá trên trời và thị trường trở nên bất ổn.
Tác giả mỉa mai, nếu Marx còn sống, chắc chắn ông phải chỉnh sửa công thức định giá hàng hóa bằng: Vốn đầu tư nguyên liệu + sức lao động + vận chuyển + tiền hối lộ + lợi nhuận. Trong đó, tiền hối lộ tính bằng phần trăm tổng giá thành và quyết định sự sống chết của doanh nghiệp.
Lẽ ra, trong điều kiện phòng chống dịch, chỉ cần mỗi Bộ Y tế kiểm soát dịch bệnh là đủ. Mọi rào cản phải được dỡ bỏ. Trong khi, người đứng đầu lại “kiến tạo” 5, 6 cửa thi hành công vụ đặc biệt, chẳng phải phân phát quyền bắt chẹt, quyền ăn chặn cho đám cẩu quan tay chân của mình hay sao?
Theo tác giả, buộc người đứng đầu chịu trách nhiệm bằng cách từ chức, chưa phải là xử lý nghiêm túc. Với trách nhiệm người đứng đầu, bắt họ phải cùng “khắc phục hậu quả” và chịu án phạt nào đó mới công bằng và nghiêm minh.
Cẩu quan ranh ma lắm, họ biết ở tù vài ba năm mà gia sản sau nộp “khắc phục hậu quả” vẫn còn hàng chục tỷ, thì chúng sẵn sàng đi tù. Có nghề buôn nào lãi bằng nghề… đi tù? Không chừng trong và sau khi ra tù, chúng nói theo giọng Chí Phèo: “Ở tù sướng quá!”
Tác giả cho rằng, công dân bất lực thì có quyền nguyền rủa. Ngoài án tù thì còn một tòa nữa: tòa án lương tâm. 40.000 oan hồn chết cô đơn nơi hải ngoại và các khu, trại cách ly, sẽ báo oán từ kiếp này đến kiếp khác. Báo oán đến cả những kẻ đang còn “vận đỏ” khi cơ quan điều tra chưa đủ căn cứ để tóm và ném ra trước vành móng ngựa.
Các quan tòa và các phạm nhân nên nhớ điều này: tuyên án càng nặng, tội nhân càng được chuộc tội và được tha thứ; tuyên án càng nhẹ, tội nhân càng bị ô nhục và bị nguyền rủa muôn đời. Người đời nguyền rủa cả phạm nhân, con cháu phạm nhân lẫn quan tòa đấy.
Hoàng Anh
>>> Cú ngã ngựa của Tần Cương.
>>> Từ CCRĐ đến chuyến bay giải cứu, tay thực hiện tội ác, miệng nói nhân văn!
>>> Ngày Thương binh liệt sỹ là ngày gì?
>>> Vụ Chuyến bay giải cứu: Lẽ công bằng cho ai?
Hoàng Phủ Ngọc Tường – nhân vật gây nhiều tranh cãi về vai trò trong Tết Mậu Thân – đã qua đời