Link Video: https://www.youtube.com/watch?v=Q7M8ZMxvktQ
Nguyễn Hòa Bình là một tên tuổi mà người dân Việt Nam không thể nào quên. Tên tuổi ông ta gắn liền với vụ án Hồ Duy Hải. Hình ảnh ông ta gắn với việc chà đạp lên luật tố tụng hình sự, vi phạm nghiêm trọng quy tắc suy đoán vô tội.
Ông Nguyễn Hòa Bình là chủ toạ phiên giám đốc thẩm cũng chính là người từng quyết định giữ nguyên bản án sơ thẩm và phúc thẩm đối với ông Hải. Ông đóng vai trò là người buộc tội Hồ Duy Hải với chức vụ là viện trưởng viện kiểm sát hồi năm 2011. Kể từ năm 2016 tới nay ông Nguyễn Hoà Bình là Chánh án Toà án nhân dân tối cao và là người chủ trì trong ba ngày xét xử giám đốc thẩm vụ án Hồ Duy Hải hồi đầu tháng 5/2020. Các luật sư đã nói luật pháp không cho phép làm vậy vì điều ông Bình bác hồi năm 2011 lại vẫn là cùng vấn đề mà ông đứng ra chủ trì quyết định trong phiên giám đốc thẩm.
Ông Nguyễn Hòa Bình đã đóng 2 vai, vừa vai trò buộc tội vừa vai trò kết án là một hành động vi phạm luật pháp và cả vi phạm đạo đức nghề nghiệp. Điều này không đảm bảo tính độc lập của ngành tòa án. Sự nhập vai 2 lần này được ví như là vừa đá bóng vừa thổi còi.
Điều đáng nói là việc kết luận sai trái trong phiên tòa giám đốc thẩm ấy, ông đã lôi kéo cả hội đồng thẩm phán 16 người cũng gật theo ông. Sai trái mười mươi như vậy nhưng không một ai phản đối, nó cho thấy phiên tòa lúc đó mang một hình ảnh của vở kịch với các diễn viên diễn rất đồng lòng. Nếu là tòa án độc lập thì không bao giờ xảy ra 100% đồng tình với cái sai như thế.
Sau vụ xét xử, người dân cứ nghĩ rằng, ông Nguyễn Hòa Bình sẽ bị khiển trách nặng, nhưng hoàn toàn không phải vậy. Cả bộ máy tuyên truyền báo chí bênh vực cho ông thì đủ biết, ông Nguyễn Hòa Bình sẽ không sao cả. Điều này làm cho người dân yêu công lí rất thất vọng.
Với giới am hiểu thì người ta biết rằng, việc xét xử trái luật, vô đạo đức của ông Nguyễn Hòa Bình là vì mục đích chính trị. Nghĩa là ông Nguyễn Hòa Bình trắng trợn chà đạp lên luật pháp là để bảo vệ cái sai của hệ thống tư pháp. Cái sai ngay từ người công an điều tra, rồi nối tiếp cái sai của tòa án 2 cấp. Luật pháp qua tay ông Nguyễn Hòa Bình thì người ta chỉ thấy nổi lên một nguyên tắc, đó là nhà nước luôn luôn đúng. Oan sai cũng từ nguyên tắc đó mà ra, sự an toàn cho chế độ cũng từ nguyên tắc đó mà ra, và sự an toàn cho lãnh đạo cũng từ nguyên tắc đó mà ra.
Nguyễn Hòa Bình quảng bá thương hiệu với sếp
Trong phiên tòa xét xử, không phải chỉ một mình ông Nguyễn Hòa Bình quyết đạp lên luật ép chết Hồ Duy Hải mà toàn bộ 16 thẩm phán khác cũng đều giơ tay ủng hộ khiến toà án thắng áp đảo viện kiểm sát. Đây là một dấu chỉ cho thấy, không hề có tính độc lập trong phiên tòa giám đốc thẩm này, và tệ hại hơn, nó cho thấy ông Nguyễn Hòa Bình có khả năng điều khiển 16 vị thẩm phán kia để răm rắp làm theo lệnh ông. Nghĩa là khả năng điều hành thuộc cấp dám làm điều sai trái. Phải nói đây là một phẩm chất mà người mà lãnh đạo nào cũng cần đến ông. Vấn đề khó nhất của nhóm lợi ích là sự đồng thuận của những thuộc hạ cấp dưới. Nếu nhóm lợi ích nào kéo ông Nguyễn Hòa Bình về phe mình thì phe đó có lợi thế quân tướng đồng lòng.
Hành xử đúng mực và đúng quy trình pháp luật làm mọi người nghe theo, làm mọi người ủng hộ là chuyện bình thường. Hành động sai trái, trắng trợn chà đạp luật pháp mà khiến mọi người răm rắp nghe theo thì đó mới cho thấy năng lực mua chuộc, đe dọa của người đó. Giữa các nhóm lợi ích thì người ta sẽ không đối xử công bằng, đúng đạo đức và đúng luật với nhau đâu. Nếu làm vậy thì không gọi là cấu kết nữa mà là sống chuẩn mực.
Được biết, thời kỳ xử vụ án Hồ Duy Hải là lúc mà bộ chính trị đang tranh đấu nhau gay gắt để chọn người cơ cấu cho đại hội 13. Vấn đề của ông Nguyễn Hòa Bình là thể hiện bản thân như thế nào để các sếp bên trên nhận thấy rằng, họ cần có một con người nhưng Nguyễn Hòa Bình phụ tá cho họ trong những vấn đề gai góc.
Ông Nguyễn Phú Trọng nhân danh công lý để đốt lò, tuy nhiên bản thân ông Trọng lại đang tín nhiệm Tô Lâm một con người xem thường pháp luật làm cánh tay mặc thì ông Nguyễn Hòa Bình ắt nhận ra điều đó. Làm sao mà khi cần bắt Trịnh Xuân Thanh thì Tô Lâm ra tay ngay và luôn dù biết biết bắt cóc là phạm pháp trên đất nước người ta mà vẫn làm. Đấy! Làm sai được trọng dụng chứ có phải làm đúng mà được trọng dụng đâu? Làm sai mà mang lại lợi ích cho đảng, mang lại lợi ích cho sếp thì trong quan hệ cung đình, nó còn giá trị hơn những con người ngây thơ “làm theo hiến pháp và pháp luật”.
Tô Lâm đã thể hiện, thì tại sao Nguyễn Hòa Bình không thể hiện tương tự để quảng bá hình ảnh bản thân? Nguyễn Hòa Bình hoàn toàn có thể.
Thành quả
Cũng giống như cầu thủ bóng đá, khi thể hiện xuất sắc trên sân cỏ thì các ông chủ lớn sẽ săn đón và cầu thủ đó trở nên đắc hàng. Nguyễn Hòa Bình cũng vậy, chỉ trong một phiên tòa xét xử giám đốc thẩm mà ông đã cho Nguyễn Phú Trọng và Phạm Minh Chính thấy rằng họ cần ông. Mà khi người ta cần ông thì người ta sẽ o bế, nâng đỡ để ông đồng ý về đầu quân cho họ. Trong chính trường ĐCS Việt Nam hiện nay, có thể tạm chia ra 2 thế lực mạnh, một thế lực cũ và một thế lực đang lên. Thế lực cũ là thế lực Nguyễn Phú Trọng, thế lực đang lên là thế lực Phạm Minh Chính. Các kỳ đại hội trung ương trước thềm đại hội XIII là các cuộc bàn bạc, chọn nhân sự cho nhóm, tranh chấp nhân sự và ngã giá với nhau để có người này hay người kia về phe mình. Nói chung hầu hết những cuộc ngã giá đều là vấn đề của 2 thế lực này thôi.
Vụ giám đốc thẩm chưa làm xã hội hết bất bình thì hôm ngày 31/1/2021, Trong danh sách Bộ Chính Trị và Ban Bí Thư khóa XIII, công bố chánh án Tòa án Nhân dân Tối cao Nguyễn Hòa Bình được một ghế vào Bộ Chính Trị, cơ quan quyền lực quan trọng nhất của Đảng Cộng sản Việt Nam. Một hôn quan được tưởng thưởng bằng một chức vụ rất cao trong hệ thống cấp bậc của ĐCS. Kết quả này làm cho mạng xã hội dậy sóng vì quá thất vọng. Nhiều người mất niềm tin vào công lí.
Tại phiên giám đốc thẩm, ông Nguyễn Hòa Bình bác bỏ đề nghị lật lại hồ sơ Hồ Duy Hải, nói rằng không có tình tiết oan sai trong quá trình điều tra xét xử vụ án này, bất chấp nhiều tình tiết sai sót nghiêm trọng trong quá trình điều tra đã bị các luật sư chỉ ra.
Đến ngày 12/1/2021, khi báo cáo về công tác của các Toà Án trong nhiệm kỳ Quốc Hội khoá XIV, Chánh án Tòa án Nhân dân Tối cao Nguyễn Hòa Bình còn khẳng định “Trong nhiệm kỳ không xảy ra án oan hình sự”, rằng ‘Việc xét xử các vụ án hình sự bảo đảm đúng người, đúng tội, đúng pháp luật, không để xảy ra trường hợp nào kết án oan người không có tội’.
Muốn dùng vụ án Hồ Duy Hải để chứng minh mình là một hôn quan thực thụ đã dẫn tới thành công mĩ mãn cho Nguyễn Hòa Bình. Được vào Bộ Chính Trị là thêm quyền lực, với phẩm chất như thế, ông Nguyễn Hòa Bình là mục tiêu chèo kéo của phe ông Nguyễn Phú Trọng và phe ông Phạm Minh Chính.
Vì quá đắc hàng nên ai cũng giành, mà ai cũng giành thì Nguyễn Hòa Bình tới giờ vẫn chưa có bến đỗ.
Hiện nay ông Nguyễn Hòa Bình có 3 nơi để đầu quân, nơi thứ nhất là ban bí thư của ông Nguyễn Phú Trọng, nơi thứ nhì là chính phủ của ông Phạm Minh Chính, và nơi thứ ba là tòa án nhân dân tối cao. Trong đó, Ban Bí Thư và Chính Phủ đều là bộ máy khổng lồ, còn tòa án nhân dân tối cao chỉ là một cơ quan chứ không phải là bộ máy. Nếu muốn có tương lai, ông Nguyễn Hòa Bình sẽ vào một trong hai nơi trên chứ không thể ngồi lại ghế chánh Án tòa án nhân dân tối cao được. Ghế chánh án tòa án nhân dân tối cao lâu nay chỉ dành cho ủy viên trung ương đảng, còn ông Nguyễn Hòa Bình là Ủy Viên Bộ Chính Trị, chức này quá lớn so với chiếc ghế chánh án. Vì thế ông Nguyễn Hòa Bình nếu ngồi lại ghế chánh án thì trước sau gì ông cũng sẽ về đầu quân cho một trong 2 bộ máy kia.
Thực ra vào ban bí thư dễ tiến thân hơn so với vào chính phủ, nhưng hiện giờ ban bí thư không còn ghế ngon nữa rồi. Ghế trưởng ban tổ chức, trưởng ban tuyên giáo, trưởng ban nội chính, trưởng ban kinh tế đã có chủ, còn lại các ghế khác là không giá trị lắm so với chức ủy viên bộ chính trị của ông Bình. Có lẽ vì thế mà ông Nguyễn Hòa Bình phải phân vân?
Nếu ông Nguyễn Hòa Bình mà vào chính phủ thì chức của ông sẽ là phó thủ tướng. Chức này rất ngon ăn, vì nó chỉ còn cách chức thủ tướng của Phạm Minh Chính một bước chân thôi. Bản thân ông Phạm Minh Chính thì cũng muốn ông Nguyễn Hòa Bình về phe ông để bên chính phủ có 5 ủy viên bộ chính trị, gần bằng số ủy viên bộ chính trị bên ban bí thư. Tuy nhiên, hiện giờ ông Phạm Minh Chính vẫn chưa phải là thế lực vượt trội ông Trọng để mà ông Nguyễn Hòa Bình dứt bỏ ông Trọng ra đi. Hành động ứng cử đại biểu quốc hội duy nhất cho cơ quan tòa án nhân dân tối cao của ông Nguyễn Hòa Bình cho thấy, ông chưa biết chọn ai nên ngồi tạm ở tòa án. Cuối cùng, người tưởng đắt hàng lại trở thành “kẻ ế” khi chưa tìm được bến đỗ.
Nguyễn Duy – Thoibao.de (Tổng hợp)
>>> Giáo Sư Nguyễn Đình Cống: ‘Nếu vào được Quốc Hội tôi sẽ không chịu bị biến thành nghị gật’
>>> Mặt trận Tổ quốc Việt Nam tồn tại hay không tồn tại?
>>> Ai giúp Chu Ngọc Anh hạ Nguyễn Đức Chung?
Việt Nam tiết lộ danh tính ‘tam trụ’ như dự báo
Cách cài vượt tường lửa miễn phí:
Điện thoại di động (mobile phone) = https://bit.ly/2QCRpE7
Trình duyệt (browser) = https://bit.ly/3hKTidT